您现在的位置是:NEWS > Thể thao
Nhận định, soi kèo Newcastle Jets vs Brisbane Roar, 15h35 ngày 21/2: Nỗi buồn tiếp diễn
NEWS2025-02-24 00:43:07【Thể thao】6人已围观
简介 Hồng Quân - 20/02/2025 19:38 Nhận định bóng đ lịch ngoại hạng hôm naylịch ngoại hạng hôm nay、、
很赞哦!(697)
相关文章
- Nhận định, soi kèo Anderlecht vs Fenerbahce, 3h00 ngày 21/2: An bài
- Samsung Bada sẽ “mở” vào năm 2012
- Thuê bao iPhone 4S của Sprint than trời về tốc độ
- Plantronics ra tai nghe Bluetooth thông minh
- Nhận định, soi kèo Arnett Gardens vs Portmore United, 07h00 ngày 21/2: Giữ vững ngôi nhì
- TV 3D Toshiba 55' không cần kính, giá 11.200 USD
- HP có lô hàng TouchPad cuối cùng
- Truyện Quen Nhanh, Cưới Vội, Yêu Bền
- Kèo vàng bóng đá Viktoria Plzen vs Ferencvarosi, 03h00 ngày 21/2: Tin vào chủ nhà
- Truyện Huyền Môn Y Vương
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo U20 Nhật Bản vs U20 Hàn Quốc, 14h00 ngày 20/2: Khẳng định đẳng cấp
Vị công tử bên người thấp hơn hắn nửa cái đầu, thân thể mảnh mai, một thân y phục màu nguyệt bạch bó tay nghiêm cẩn, có vẻ xiêm y có chút rộng, chính là bằng hữu tốt nhất của Thanh Môn Hầu thế tử tại Yến kinh, Thiếu đương gia Hoắc Tô Niên【Thiên nhật túy】.
Hoắc Tô Niên ngồi trên ngựa cũng không tiếp lời hắn, chỉ là tĩnh tĩnh nghe.
Công Nghi Bắc thật sự là không nói không vui, "Bằng tài bắn cung của ta, hôm nay vậy mà ngay cả một con thỏ cũng không săn được, thật sự là quá kì quái! Ngươi nói xem, đã ngắm chuẩn rồi, vì sao bắn ra lại lệch chứ?"
Hoắc Tô Niên cười nhẹ nói: "Có lẽ là thỏ thật sự thành tinh a." Nàng cười mắt hơi nheo lại, ánh mắt như nước mùa thu trong vắt, một mảnh thanh tịnh.
"Làm sao có thể?" Công Nghi Bắc nghĩ mãi vẫn không rõ, hắn liếc qua túi đựng tên của Hoắc Tô Niên, "Ngươi nhìn, cũng không khác là bao, nhiều mũi tên bắn ra như vậy, đến một con mồi cũng không có mà mang về!"
Hoắc Tô Niên chỉ chỉ túi da bên kia yên ngựa, mỉm cười nói: "Ta có con mồi." Nói xong, liền từ trong túi da lấy ra một quả dại, đưa về phía Công Nghi Bắc, "Công Nghi huynh, không bằng nếm thử xem?"
Công Nghi Bắc nhận lấy, không cam lòng mà cắn một cái, kinh hô: "Ồ? Quả dại này thật ngọt a!"
Hoắc Tô Niên cười khẽ không nói, nàng ghìm ngựa nhìn về phía thành Yến Kinh, ánh chiều tà nhàn nhạt buộc vòng quanh nàng phác hoạ ra gương mặt thanh tú, chẳng biết từ khi nào cánh hoa đào đã rơi trên búi tóc nàng, nhìn nghiêng mặt bên này, Công Nghi Bắc không khỏi có chút thất thần.
Một ý nghĩ lớn mật bỗng nhiên nảy ra trong lòng, nếu như Hoắc Tô Niên là nữ tử, cẩn thận trang điểm một chút, chắc chắn cũng không thua kém hai thiên kim Khúc gia kia.
Đợi đã nào...!
Sao hắn có thể đối với bạn tốt có cái ý nghĩ không phù hợp này chứ?! Công Nghi Bắc thầm mắng chính mình một câu, vội vàng nghiêm mặt nói: "Tô Niên, trên đầu ngươi có phiến hoa đào."
"Ồ?" Hoắc Tô Niên nhàn nhạt lên tiếng, nàng tay giơ lên, phủi phủi trái phải, trông thấy cánh hoa đào rơi xuống bên móng ngựa, nàng không khỏi cười nói, "Thiếu chút nữa mang theo một mảnh sắc xuân trở về."
Công Nghi Bắc cười nói: "Còn không phải sao."
Hoắc Tô Niên nắm thật chặt dây cương, trêu ghẹo nói: "Ta mang sắc xuân gì đó trở về thật ra chẳng sao cả, nhưng mà Công Nghi huynh, ngươi nên cẩn thận mới được."
Nụ cười trên mặt Công Nghi Bắc cứng lại một chút, "Tô Niên, có thể hay không đừng nhắc đến chuyện này?"
Hoắc Tô Niên nhấp môi, thu lại ý cười, "Được."
">Truyện Nhãn Nhi Mị
oOo
Nhà Thanh, năm Khang Hy thứ 43. Bắc Kinh.
Trên lối lên đình ngoạn cảnh hồ, có hai cô bé luống mười ba mười bốn tuổi đứng đối mặt nhau. Cô bé vận áo dài màu hoàng yến đã vãn cảnh xong, đang định đi xuống, cô bé áo lam nhạt thì sắp sửa đi lên. Thang lên đình tương đối hẹp, một người đi thoải mái, nhưng hai người cùng đi thì không thể vừa. Đôi bên đều không muốn nhường đường, cả hai cùng nhấc chân, cất bước, hích nhau mà qua. Cô bé áo lam nhạt vì đứng dưới thấp nên kém thế, thành ra trượt chân, chỉ kịp "A" một tiếng là lăn tòm xuống gác, ngã thịch ra nền đất, bất động.
Đang dịp giữa hè, cảnh sắc chẳng còn mơn mởn như dạo đầu xuân. Dạo ấy, cây lá biết rằng những ngày đẹp đẽ mới bắt đầu nên cùng khoe sắc tươi rạng rỡ, còn cây lá hiện thời thì cứ âm trầm, hẳn vì biết mình đã tới độ huy hoàng nhất, những ngày tháng sau chỉ có nước lụi tàn dần đi mà thôi. Tâm trạng của Trương Tiểu Văn cũng vậy. Cô đã ở thời xưa đến ngày thứ mười mà vẫn cảm thấy mọi sự như cơn mộng, tưởng đâu hễ tỉnh lại thì mình vẫn là nữ nhân viên văn phòng độc thân hai mươi lăm tuổi với một chồng báo cáo tài chính đang ngóng chờ, chứ không phải cô bé người Mãn chưa đầy mười bốn đang sống ở năm thứ bốn mươi ba Khang Hy.
Mười hôm trước, trong lúc thay bóng điện, Tiểu Văn ngã lộn từ trên thang xuống, khi tỉnh lại thì thấy mình đã ở trên chiếc giường của người mà cô đang mang phần xác đây. A hoàn kể, cô ngã thang gác, hôn mê mất một ngày đêm. Còn tại sao khi tỉnh dậy cô lại quên tiệt mọi sự, thì đại phu phán là do kinh hãi quá mức, từ từ tĩnh dưỡng sẽ dần dần bình phục.
- Nhị tiểu thư, chúng ta về thôi. Tuy đã qua chính ngọ nhưng khí đất dạo này độc hại, mà cô vẫn chưa khỏe hẳn – A hoàn Xảo Tuệ đứng bên nhắc.
Tiểu Văn quay lại đáp:
- Ừ! Chắc chị tôi cũng đọc kinh xong rồi.
Tên của Tiểu Văn bây giờ là Mã Nhi Thái Nhược Hi, còn cô chị trên trời rơi xuống nọ là Mã Nhi Thái Nhược Lan, trắc phúc tấn của Liêm thân vương Bát a ca Doãn Tự. Liêm thân vương là một người tương đối có tiếng tăm trong lịch sử nhà Thanh, nhưng vào thời điểm này thì chưa được phong vương, mới chỉ là một Đa la Bối lặc, và còn mang tên Dận Tự chứ chưa phải đổi để khỏi phạm húy Ung Chính đế.
Nói một cách dễ nghe thì Nhược Lan là người dịu dàng hiền thục, mà nói một cách khó nghe thì là người nhu nhược nhút nhát, hằng ngày nàng dành quá nửa thời gian vào việc tụng kinh. Nhược Hi đoán rằng Nhược Lan không được sủng ái, bởi mười ngày cô ở chỗ nàng, Bát a ca chưa một lần ghé đến. Mười ngày đó cũng cho thấy Nhược Lan đối với em gái rất ân cần, từ cơm nước đến quần áo, việc không cứ lớn nhỏ đều lo chu toàn để Nhược Hi thoải mái. Nhược Hi thầm thở dài, nếu không thể trở về thời đại mình, cứ phải ở nơi này thì cô cũng chỉ biết trông cậy vào người phụ nữ này thôi. Song nghĩ tới kết cục mai sau của Bát a ca, cô lại cảm thấy chỗ dựa Nhược Lan không vững vàng chút nào. Dẫu sao đấy cũng là chuyện nhiều năm nữa, trước mắt không lo vội.
Nhược Hi về đến nhà, Nhược Lan đã đợi sẵn. Đang ngồi nhấm nháp bánh trái bên bàn, thấy Nhược Hi bước vào, nàng liền lên tiếng, giọng quở trách:
- Cũng không sợ say nắng nữa à!
Nhược Hi tiến đến ngồi cạnh, cười đáp:
- Làm gì đến nỗi bà chúa phải gai thế! Hơn nữa ra ngoài đi lòng vòng, em cảm thấy người nhẹ nhõm hơn mấy hôm vừa qua.
Nhược Lan quan sát sắc mặt Nhược Hi, đoạn bảo:
- Trông khí sắc khá hơn nhiều, nhưng dạo này thời tiết xấu, đừng nên ra ngoài.
Nhược Hi tiện miệng đáp: "Em biết rồi".
Đông Vân bưng chậu lại, ngồi nhón gót hầu Nhược Hi rửa tay. Nhược Hi cười thầm, nghĩ, biết là biết vậy, làm hay không làm theo tính sau. Xảo Tuệ mang khăn mặt đến lau khô tay cho Nhược Hi, lại chọn lấy thứ thuốc cao màu hổ phách xoa lên tay cô. Thuốc có mùi thơm ngọt, không rõ thành phần thế nào.
Xong xuôi, Nhược Hi đang chuẩn bị chọn lấy mấy món bánh mà ăn, chợt cảm thấy là lạ, bèn ngẩng lên thì bắt gặp Nhược Lan đang nhìn mình. Cô chột dạ, dùng ánh mắt nghi hoặc ngó lại. Nhược Lan bỗng phì cười:
- Em đó, ngày trước khó chịu nhất cái tính xấc xược, a ma nói gì đều bỏ ngoài tai, sảy chân ngã một cái là thành ngoan ngay, hiền lành lễ phép hẳn ra!
Nhược Hi thở phào, lại cúi đầu, vừa xem mấy món bánh trái vừa cười hỏi:
- Chẳng lẽ chị muốn em cứ xấc xược mãi?
Nhược Lan chọn lấy bánh hạt sen mà Nhược Hi thích ăn nhất, đưa cho cô:
- Nửa năm nữa là phải vào tuyển tú nữ, cũng nên giữ gìn đôi chút phép tắc. Làm sao lộn xộn phá phách mãi được?
Miếng bánh hạt sen mắc sững nơi cổ họng, Nhược Hi bật ho khằng khặc. Nhược Lan vội cầm nước tới, Xảo Tuệ lo vuốt lưng, Nhược Hi uống liền mấy ngụm mới lấy lại được hơi sức. Nhược Lan bực bội:
- Mới bảo giữ gìn phép tắc là giở ngay cái bộ dạng này ra, không ai đọ với em được!
Nhược Hi vừa lau miệng vừa suy nghĩ rất lung, làm thế nào đây? Bảo cho Nhược Lan biết cô không phải Nhược Hi em nàng? Tuyệt đối không được! Lòng ngổn ngang trăm tơ nghìn mối mà không nghĩ ra một kế nào, cô đành tự an ủi: còn nửa năm nữa kia mà. Cuối cùng cô lấy lại bộ điệu tỉnh bơ, hỏi:
- Bữa trước nghe chị kể a ma đang trấn thủ vùng tây bắc, còn em mới đến đây được ba tháng. Có phải vì việc tuyển tú nữ mà a ma mới đưa em về chỗ chị không?
- Phải, a ma nói ngạch nương mất sớm, em lại không chịu vâng lời di nương, càng rèn càng bừa bãi. A ma nghĩ kể ra em còn chịu nghe chị vài câu, nên đưa em đến, để chị dạy em nề nếp.
oOo
Mấy bữa nay cứ sáng dậy Nhược Hi đi dạo một vòng, tối ăn cơm rồi lại đi dạo vòng nữa, đấy là cách rèn luyện duy nhất cô nghĩ ra được lúc này. Phương pháp tuy đơn giản nhưng rất hiệu quả, càng ngày Nhược Hi càng thấy khỏe ra, không bải hoải như mấy hôm mới tỉnh nữa.
">Truyện Bộ Bộ Kinh Tâm
Hôm thứ Ba 27/9, Sony cho biết sẽ bán tấm chắn đính kèm màn hình cho các MTXT Vaio của họ, cho phép người dùng xem hình ảnh và phim 3D không cần đeo kính.
">Xem 3D trên MTXT Sony Vaio không cần kính
Nhận định, soi kèo Jeonbuk Hyundai Motors vs Port FC, 17h00 ngày 20/2: Tưng bừng bắn phá
Người trong tình huống tuyệt vọng thật sự cái gì cũng đều dám nghĩ. Đầu óc cậu rối bời, vậy mà xem một con quạ thành cứu tinh.
Quạ nhỏ nghiêng nghiêng đầu, ngốc nghếch nhìn cậu.
Dịch Lĩnh: "..."
"Mình thật ngốc.", cậu dựa vào vách tường, lắc đầu cười khổ.
Lúc này, con quạ nhỏ kia vậy mà động đậy. Nó bay đến trên người Dịch Lĩnh, móng vuốt sắc bén của nó nhằm ngay tròng mắt của Dịch Lĩnh mà hung hăng cào xuống.
May Dịch Lĩnh phản ứng rất nhanh, lập tức cúi đầu giấu mặt đi.
Một cơn đau kịch liệt ập đến, khiến cậu kêu gào. Con quạ nhỏ kia vậy mà đâm rách da đầu cậu, máu tươi theo tai chảy xuống cổ, áo trắng nhanh chóng nhiễm màu hồng.
Nếu Dịch Lãnh không thể tránh khỏi khoảnh khắc đó, đôi mắt của cậu chắc chắn đã bị con quạ nhỏ này móc đi mất. Đầu móng vuốt nhỏ của nó thực sự ẩn giấu sức mạnh to lớn, sức mạnh này không thua kém chim ưng.
Dịch Lĩnh vừa rồi còn trông cậy vào con quạ nhỏ này có thể giải cứu bản thân, giờ lại càng lâm vào tuyệt vọng. Trên thế giới này, không chỉ có con người, mà ngay cả động vật cũng không thể tin tưởng.
Con quạ nhỏ vỗ cánh bay lượn trên đầu Dịch Lĩnh, một khi nhắm chuẩn thời cơ sẽ ngay lập tức phát động đợt công kích lần hai.
Đúng lúc này, bên cửa bỗng nhiên mở ra, người đàn ông mang mặt nạ trên mặt, thân hình cao tráng (cao lớn + cường tráng) bước vào. Thấy Dịch Lĩnh thảm thương đẫm máu tươi cùng con quạ nhỏ kia, hắn lập tức biết được tiếng kêu thảm thiết vừa rồi là vì sao.
Hắn vội vàng nhặt một thanh gỗ đặt trong góc, vung về phía con quạ nhỏ.
Con quả nhỏ rất hiểu đạo lý "Hồng phải chọn quả mềm mà bóp", ngay lập tức né tránh cây gậy, theo cửa sổ bay đi.
Người đàn ông cứu Dịch Lĩnh, nhưng lúc này, Dịch Lĩnh lại càng lo lắng hơn, bởi vì người này chính là kẻ bắt cóc cậu.
"Có chút thương tích mà kêu như đàn bà!", người đàn ông nắm cằm Dịch Lĩnh, quay trái quay phải nhìn vết thương.
Dịch Lĩnh dùng sức thoát khỏi kìm kẹp của bàn tay, trong đồng tử bùng cháy ngọn lửa phẫn nộ. Cậu ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn đối phương, ngữ khí thập phần vững vàng bình tĩnh: "Muốn bao nhiêu tiền mới thả tôi, các người ra giá đi."
Mặc dù rơi vào hoàn cảnh hiểm ác, cậu cũng kiềm chế bản thân không lộ ra sự sợ hãi.
Tên bắt cóc lần nữa bóp hàm, sức lực lớn hơn trước, cười dữ tợn nói: "Khó trách người kia muốn mày chết! Nếu là tao, mỗi ngày bị mày dùng ánh mắt thèm đòn này nhìn, tao cũng không chịu nổi, sẽ tìm cách tẩn mày!"
Những lời đe dọa này không khiến Dịch Lĩnh sợ hãi, ngược lại còn giúp cậu nắm được manh mối then chốt.
Ngày ngày bị mình dùng ánh mắt thèm đòn nhìn? Vậy nên, lên kế hoạch bắt cóc cậu nhất định là người quen, bằng không "ngày ngày" này ở đâu ra? Hơn nữa sau khi bắt cóc thành công, những người này đã đem tất cả đồ có gắn chíp của cậu vứt đi. Không có nội gián thông báo, bọn chúng không thể biết được tin tức bí mật này.
Trước khi Dịch Lĩnh kịp suy nghĩ cặn kẽ, người đàn ông kia đã rút thắt lưng cởi, dây quần, chất giọng khàn khàn: "Chỉ là, phương pháp khiến mày chết của tao không giống với người khác. Mày muốn nếm thử không?"
Nhìn thấy bộ mặt xấu xa không khống chế của hắn, Dịch Lĩnh bỗng nhiên ý thức được bản thân tiếp theo sẽ gặp phải cái gì.
Cậu vội vàng cử động thân thể co người về phía sau, lại bị một mặt tường chặn đường lùi. Cậu muốn đứng lên chạy, hoặc khua tay múa chân chống cự, nhưng căn bản không động đậy được.
Cậu bây giờ là cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc người xâu xé.
Người đàn ông thở hổn hển nói: "Mày yên tâm, bọn tao sẽ không giết mày, chúng tao chỉ đem mày tra tấn thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, rồi đem mày thả đi. Tao có bệnh đấy, mày biết không? Là HIV! Nếu tiểu thiếu gia sạch sẽ như mày cũng bị bệnh như tao, sau này phải làm sao đây?"
">Truyện Cô Nàng Quạ Đen
>> Điện thoại Motorola Admiral vi xử lý 1,2GHz rò rỉ
Motorola Admiral là smartphone tầm trung mới có kiểu bàn phím QWERTY nằm ngang. Thiết bị này chạy hệ điều hành Android 2.3 Gingerbread, có vi xử lý lõi đơn 1,2GHz và màn hình cảm ứng VGA 3,1 inch. Đây là smartphone đầu tiên có hỗ trợ dịch vụ Direct Connect (kết nối trực tiếp, giúp máy có chế độ bộ đàm). Không chỉ thế, thiết bị này còn có thể đáp ứng được những yêu cầu sử dụng trong quân đội và đạt tiêu chuẩn 810G về khả năng chịu được các điều kiện bị va đập mạnh, tránh được phóng xạ mặt trời, bụi bẩn, áp lực và nhiệt độ khắc nghiệt. Màn hình của Motorola Admiral được bảo vệ bằng kính cường lực Gorilla Glass.
">Motorola Admiral sẽ bán vào đầu tháng 11
- Các cô gái Nhật trổ tài khéo léo, những khoảnh khắc đáng nhớ của Steve Jobs, 10 cú nhảy đứng tim, biểu diễn xiếc bên vách đá, chơi bóng kiểu game Angry Birds,... là những clip "nóng" nhất tuần qua.
>10 clip 'nóng': Lũ cuốn ô tô chở gần trăm người
>10 clip "nóng": Gấu cắn xé người đàn ông
>10 clip "nóng" nhất tuần 37: Lật máy bay
">10 clip 'nóng' tuần qua: Cô gái Nhật trổ tài